Thông tin từ website Hội liên hiệp phụ nữ Việt Nam – ngày 15/03/2011.
Tương Dương là một huyện nghèo ở vùng cao biên giới Nghệ An. Cuộc sống lam lũ đã khiến không ít các cô gái bị lừa vì những lời phỉnh nịnh của bọn buôn người.
Bắt đầu từ những lời đường mậtTrường hợp của Lô Thị L (1990) là một vi dụ. Học hết cấp 3, thi không đỗ đại học, cũng giống như số phận của bao cô gái khác, L ở nhàlăn lộn với bao công việc nương rẫy. Đã không ít lần, L than thở bên người mẹ ốm yếu vì bệnh tật. Thế rồi một buổi chiều cuối tháng 7/2010, có một phụ nữ buôn bán hàng lâm sản ghé qua nhà. Trò chuyện qua lại, biết hoàn cảnh và ý thích của L, người đàn bà nói rằng: Chị ta có cô em gái đang mở nhà hàng ăn uống lớn tại TP Vinh, đang cần một người giúp việc và nhờ chị ta tìm giúp. Lương tháng 2 triệu, cơm nuôi 3 bữa, quần áo do nhà hàng may, 2 tháng chu cấp tiền về thăm nhà một lần. L như chết đuối vớ được cọc. Sau cuộc chuyện trò và lời hẹn, hôm sau chị ta quay lại, đêm ấy L nằm bên mẹ năn nỉ: “Mẹ cho con đi làm kiếm tiền gửi về trợ giúp gia đình, vả lại nhà mình nghèo thi đại học năm nữa đậu cũng không có tiền mà đi học!”. Thương con người mẹ đành gạt nước mắt đồng ý. Hôm sau người đàn bà ấy tới đón L đi. Thế rồi biền biệt, 1 tháng, 2 tháng, rồi 3 tháng đằng đẵng trôi qua, L vẫn biệt vô âm tín. Khi dân bản đồn ầm lên là L đã bị lừa bán sang Trung Quốc, bà mẹ và mọi người trong gia đình mới ngã ngửa, nhưng đã quá muộn màng. Người dân vùng sơn cước vốn thật thà, “ chim trời cá nước” biết đâu mà tìm, người giả danh buôn bán lâm sản bất nhân kia ở đâu? Bà mẹ của L vật vã, suy sụp trong nỗi nhớ thương khắc khoải cô con gái đứt ruột đẻ ra và rồi vĩnh viễn ra đi mang theo bao nỗi uẩn khúc bởi không được nhìn thấy mặt đứa con gái lần cuối.
Không chỉ riêng Vi Thị L, những cô gái chưa chồng hoặc quá lứa, lỡ thì ở các huyện miền núi phía Tây Nghệ An này có hàng loạt số phận. Từ đầu năm 2010 đến nay, chỉ riêng Phòng CSHS đã khám phá bóc gỡ 6 ổ nhóm buôn bán phụ nữ. Điển hình là ngày 28/2/2010, bắt Trần Thị Hương và Sầm Thị Sâm trú tại phường Quang Tiến, TX Thái Hòa lừa phỉnh 3 cô gái là Phạm Thị L (1985), Phạm Thị H (1987) và Hà Thị Q (1991) nói là ra Hà Nội làm việc nhưng thực chất là đi sang Trung Quốc bán. Tiếp đó ngày 1/3/2010, Phòng CSHS đã phối hợp với công an huyện Quế Phong khám phá chuyên án 210.P về mua bán phụ nữ bán vào các nhà chứa hoạt động mại dâm từ huyện Quế Phong ra các tỉnh TP phía Bắc. Qua đó đã làm rõ danh tính 6 đối tượng ở Nghệ An và Thái Nguyên liên quan đến hành vi mua bán phụ nữ, hiếp dâm và cưỡng đoạt tài sản. Bằng các biện pháp nghiệp vụ, ngày 29/7/2010, Phòng CSHS đã khám phá chuyên án 710.N triệt xóa đường dây mua bán phụ nữ qua Trung Quốc. Cơ quan CSĐT đã ra lệnh bắt khẩn cấp 3 đối tượng là Kêm Thị Mùi (1952), trú tại Tam Đình, huyện Tương Dương; Lô Thị Loan (1973) và Lô Thị Tầm (1969) đều trú ở huyện Tương Dương. Mới đây nhất ngày 15/8/2010, cơ quan chức năng phát hiện, khám phá đường dây mua bán phụ nữ qua biên giới, bắt 2 đối tượng Hà Thị Hoa (1966) ở xã Bồng Khê và Lô Thị Trang (1976) ở xã Yên Khê, huyện Con Cuông…Phải nói thẳng rằng, nạn nhân của bon buôn người đa số là những phụ nữ thôn quê, thuần phác, ít va chạm xã hội, cuộc sống nghèo túng, vất vả và cũng ít hiểu biết nhận thức xã hội.
Tủi nhục nơi xứ người
Trong những chuyến công tác gần đây, tôi đã gặp được cô Vi Thị H ở huyện Con Cuông. Cô gái 24 tuổi này, sau khi bị bán sang Trung Quốc đã cùng 2 người bạn khác cùng số phận ở tỉnh Bắc Ninh trốn được về Việt Nam vừa trải qua một đoạn đời khủng khiếp. Trò chuyện với tôi trong nước mắt, Vi Thị H kể: rời nhà xuống TP Vinh trong ngày, rồi người đàn bà đưa cô đi nhận việc ngay trong đêm. Đến Hà Nội vào nghỉ trọ ở bến tàu, tắm giặt thay quần áo đẹp và tiếp tục bắt xe lên Lạng Sơn nói là đi du lịch cho biết đó biết đây, công việc tính sau…Xuống xe đã có 2 người đàn ông đi xe ôm chờ sẵn. Hai chiếc xe lặng lẽ tiến vào đêm sâu, ánh đèn thành phố khuất dần. Hơn 2 tiếng đồng hồ sau, xe ôm dừng lại ở một nơi vắng vẻ, bạt ngàn rừng núi. H bắt đầu nghi ngờ không chịu đi nữa, chất vấn lại người đàn bà, mụ ta nói “Có đi không thì bảo? Hai thằng kia bây giờ là việc của chúng máy đấy”. Thân gái một mình không còn cách nào khác, H phải nhắm mắt đưa chân.
Sau khi đưa H vào một nhà hàng sang trọng, mụ đàn bà kia biến mất cùng 2 gã xe ôm. H được ăn ngon mặc đẹp suốt trong 3 ngày. Đang nghỉ ngơi trong phòng, một phụ nữ cũng là người Việt Nam đến nói nhỏ với H: “Đây là một nhà chứa mại dâm trá hình, Vy Thi H òa lên khóc nức nở, người bạn cùng cảnh ngộ an ủi tồi nói: ráng chịu rồi tính sau em ạ. Sang ngày thứ 4, chủ nhà hàng bắt H phải tiếp khách. Rồi cứ thế có ngày H phải tiếp từ 10 đến 15 khách với đủ các hạng người. Không tiếp khách liền bị hành hạ, bỏ đói, có lúc H đã nghĩ đến cái chết…Ở nhà hàng, H làm quen được 2 cô bạn cùng thân phận và bàn cách bỏ trốn. Thật may mắn là cuối cùng thì H và 2 cô bạn cũng tới được biên giới và được các chiến sỹ biên phòng giúp đỡ trở về quê.
Đưa thực trạng này ra trao đổi với cán bộ chính quyền cấp cơ sở, nơi có những phụ nữ bị bọn xấu lừa phỉnh bán sang Trung Quốc, được biết: Công tác tạm trú, tạm vắng rất khó thực hiện vì trình độ dân trí còn thấp, phụ nữ đi đâu, làm gì phần lớn là chỉ mang theo CMND. Vả lại ở những nơi này công tác đoàn thể còn rất trầm lắng. Tôi cứ phân vân một điều tại sao Mặt trận Tổ quốc, Hội phụ nữ, Đoàn thanh niên, Hội CCB lại không mang nội dung này ra bàn bạc để giúp cộng đồng dân cư chủ động hơn trong việc phòng ngừa vấn nạn này./.