Việt Nam đất chật người đông
Thạch Sanh thì ít, Lý thông thì nhiều
Sang Malai thành Việt kiều
Ôm bao hy vọng với nhiều ước ao
Nhưng mà chẳng hiểu tại sao
Đất liền tới đảo người nào cũng kêu.
Công ty làm việc không đều
Tiền lương ít ỏi đủ tiêu qua ngày,
Thế nhưng vẫn cố gắng cày
Và phải chịu đựng đắng cay muôn phần.
***
Khi nghèo tiền bạc rất cần
Người thân bè bạn vài lần rủ rê
Nó bảo rồi nó lại chê
Làm ăn không được thì về Việt Nam.
Nhưng mà món nợ trót mang
Còn chưa trả hết lại càng thấy lo
Thử thách quả thật rất to
Tương lại phía trước hẹn hò đời trai.
Anh em bỏ trốn ra ngoài
Nhưng mà không phải rằng ai cũng tồi.
Làm thuê bạn cũng biết rồi
Có nhiều bức xúc nên thôi cũng đành.
Ở công ty cũng đã khuây thành
Ra ngoài lại gặp mấy anh giang hồ,
Dí dao vào cổ lấy đồ
Xong lại còn đánh, tống vô trong phòng.
Tay chân bị các anh còng
Miệng thì nhét giấy đừng hòng kêu la,
Cảnh này tuy cũng đã qua
Lại đến cảnh khác nghĩ mà xót thương.
Có người đến tháng lãnh lương
Cũng bị bọn cướp tìm đường ghé thăm.
Nếu mà mặt cứ hằm hằm
Chúng cho một phát thế là nằm luôn.
Mất tiền còn bị máu tuôn
Những cảnh như thế, hàng tuần diễn ra.
***
Nghe thì ai cũng xót xa
Ở đâu cũng có nhất là Penang.
Những người con gái mới sang
Tuổi còn non trẻ dễ dàng ngây thơ
Gặp ngay mấy gã vật vờ
Siêng ăn, làm nhác hững hờ vô tâm.
Đến và đi cũng lặng câm
Phận gái chịu khổ âm thầm, gian nan.
Còn nhiều những chuyện thế gian
Khủng hoảng kinh tế, giá vàng cứ tăng
Không làm thì đói nhăn răng
Công ty thất nghiệp vẫn hằng diễn ra.
***
Nước ngoài cũng như nước ta
Khủng hoảng kinh tế đâu mà được yên
Từ cán bộ đến nhân viên
Công nhân ai cũng than phiền về lương
Khó khăn đến từ bốn phương
Lên voi, xuống chó bình thường mà thôi.
***
Thời gian cứ để nó trôi
Đừng nên suy nghĩ chắc rồi sẽ qua
Đừng nên tính “chuyện đường xa”
Một, hai năm nữa rồi ta cũng về
Dù cho thất bại ê chề
Lúc đi mắc nợ, lúc về trắng tay
Cuộc đời thật lắm đắng cay
Chẳng ai biết được dở hay thế nào
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Vẫn luôn thương nhớ, đón chào chúng ta.
***
Vì hoàn cảnh phải đi xa
Hợt tác lao động mong là đổi thay
Thế những số phận chẳng may
Ba năm là những chuỗi ngày khó quên
Mong nhờ các bạn động viên
Làm ăn chẳng được em liền hiểu ra
Nước ngoài giờ giống nước ta
Chi bằng trở lại quê nhà Việt Nam.